Có những sự vật chỉ đẹp rực rỡ khi sắp sửa tàn phai như hoa quỳnh hương nở, pháo hoa, ngọn nến đang cháy, que diêm đang đốt, ánh hoàng hôn, ... Chính vì thế mà nó gieo vào lòng thi nhân niềm phấn khởi và nỗi luyến tiếc xót xa. Giao thừa là một khoảnh khắc đẹp như thế - nó đến trong sự mong đợi, trông chờ háo hức của bao người để rồi sau đó là cảm giác hụt hẫng như vừa mất đi một cái gì quý giá.
Ảnh Internet
Hồi nhỏ nghe người lớn dặn: “Ráng thức canh nồi bánh tét để đón giao thừa!”. Tuy chưa biết giao thừa là gì nhưng rồi cũng ngồi quây quần bên bếp lửa cố thức dù mắt muốn sụp mi vì cứ ngỡ giao thừa là một vị khách quý ban phước lành, trí thông minh, sức khỏe nên ráng thức để đón chờ và để đỡ buồn ngủ, mẹ thường đem bánh tráng, bánh phồng ra nướng và kể chuyện đời xưa cho nghe. Khi nghe tiếng pháo nổ lẹt đẹt đì đùng khắp ngõ xóm thì cha cũng đã dọn bánh mứt và thắp nhang trên bàn thờ. Phong pháo trước nhà cũng được châm lửa. Đám con nít thích thú nhìn những đốm lửa từ dây pháo sáng rực bung tỏa ra như ánh sao sa. GIAO THỪA Đ.Ế.N R.Ồ.I! Trong lòng nghe náo nức hân hoan vì ngày mai - mùng một Tết sẽ được xúng xính trong bộ quần áo mới, rồi được nhận bao lì xì màu đỏ.
Lớn hơn một chút, vẫn còn mong đợi giao thừa nhưng không thích ở nhà với cha mẹ nữa. Gần đến giao thừa là tung tăng cùng đám bạn lượn xuống công viên coi múa lân, múa sư tử và văn nghệ mừng xuân. Lũ bạn nắm chặt tay nhau, mắt trong veo ánh lên niềm vui rộn rã. Thời khắc giao thừa đã tới. Tất cả vỡ òa hướng về bờ sông xem pháo hoa bung nở thành những bông hoa lúa, hoa cúc đủ màu sắc. Phảng phất cái hương vị của mùa xuân đang theo gió Tết se se ùa về.
Những năm sau, khi ta đã đến tuổi mơ mộng, giao thừa là cùng người yêu nắm tay nhau xuống phố mặc tiết trời rét mướt. Nhìn những ai đi lẻ loi một mình, ta chợt chạnh lòng xót xa dùm họ, chợt thấy mình vô cùng hạnh phúc. Giao thừa là lúc hai đứa cùng hướng về ánh sáng pháo hoa muôn hồng nghìn tía mà nghe tim đập rộn ràng, thấy trong lòng mình đang nở hoa, tâm hồn mình như được thay áo mới.
Lập gia đình rồi, giao thừa đối với ta chỉ là thời khắc thiêng liêng giữa năm cũ và năm mới, thấy trách nhiệm và lo toan đang trĩu xuống đôi vai. Lòng không còn thấy hân hoan nữa!?!
Con cái trưởng thành. Mỗi tháng, mỗi mùa trôi qua, ta thầm mong sao “Tết ơi, lâu lâu hãy đến!”. Nhìn thấy ông bà lưng mỗi ngày một còng xuống, tóc mỗi ngày mỗi bạc thêm, ta bỗng thấy sợ giây phút giao thời. Khi ông bà đã sang thế giới bên kia, dường như ta cảm thấy một nỗi sờ sợ thoáng qua vì mình từ hàng thứ ba bỗng bị “đôn” lên hàng thứ hai.
Lại một cái Tết nữa sắp đến! Ta thấy mùa đi trên mái tóc bạc phơ của cha mẹ mà nghe xót xa cả cõi lòng. Ta đã làm gì để báo hiểu cho đấng sinh thành chưa? Nhìn tờ lịch cuối cùng sắp rơi xuống bỗng thấy lòng mình chao nghiêng. “Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi ...”. Tiếng hát từ đâu đó vọng lại mà thấy tim mình thổn thức.
Giao thừa ơi! Đến từ từ thôi ...
Lê Xuân Lộc